Rất lâu trước kia, đạo trưởng từng hỏi người đệ tử nhỏ tuổi của mình một câu:
“Thứ gì trên thế gian này là trân quý nhất?”
Đệ tử khi ấy ngây thơ trả lời:
“Là thứ đã mất đi và thứ không có được”.
Rất lâu sau này, đạo trưởng lại hỏi lại câu hỏi năm nào:
“Thứ gì trên thế gian này là trân quý nhất”.
Người đệ tử năm xưa giờ đây đã trưởng thành, trầm ngâm đáp lại một câu:
“Thứ trân quý nhất trên thế gian không gì bằng thứ ta đang có”.